Đó là cách khởi đầu ngày mới của những người mà bây giờ tuổi chắc cũng đã ngoài 30. Hình ảnh chiếc bàn gỗ cập kênh, nhỏ gọn chỉ đựng vừa một phin cà phê đang nhỏ giọt, một chiếc bánh mì gói vội cùng tờ báo gấp gọn đã dần ít xuất hiện trong cuộc sống hằng ngày, chúng trở thành biểu tượng của một thời tưởng chừng như đã xa lắm.
Với sự du nhập các làn sóng cà phê của thế giới, dần dà, cà phê phin đã không còn là lựa chọn hàng đầu cho một buổi sớm mai. Mới ngày trước, bước vào một quán cà phê, dù quen hay lạ, bạn cũng không cần phải nhìn thực đơn, bởi dù có hỏi, nhân viên cũng sẽ nhanh nhẹn trả lời: “Nhà em có đen, nâu, nước chanh, nước mơ…”. Chẳng cần đau đầu suy nghĩ, chọn lựa, nhanh chóng gọi một cốc đen không đường, đá, nóng tùy khẩu vị, chọn một góc thoải mái, buông túi bánh mì nóng hổi cùng tờ báo còn thơm mùi mực, chờ đợi cốc cà phê của riêng mình.
Từng giọt, từng giọt nhỏ xuống như nhịp điệu của thời gian. Người thưởng thức cũng chẳng vội vàng, cứ để thời gian khẽ chảy qua giọt nước màu nâu nhạt, từ tốn thưởng thức chiếc bánh mì nóng hổi, lần giở những trang báo đầu tiên. Điểm những đầu tin nóng hổi của ngày, lướt qua dòng tiêu đề in đậm, khi nắm được sơ bộ tình hình trong nước và thế giới cả một ngày qua cũng là lúc giọt cà phê cuối cùng chảy xuống.
Tạm gấp lại tờ báo với những tin tức nóng hổi, khẽ nhấc phin cà phê khỏi cốc, khuấy đều dòng nước nâu nhạt, sánh mịn, cuộn xoáy trong thành cốc, nhìn lớp bọt va vào nhau rồi tan trong hương cà phê ngào ngạt. Nhấp một ngụm, nghe vị đắng mơn man nơi đầu lưỡi, trôi xuống rồi chuyển dần thành vị ngọt nơi cuống họng. Từng giọt cà phê cứ thế nối tiếp nhau trôi theo dòng tin tức trên tờ báo nâu sần. Ấy thế mới là một buổi sáng trọn vẹn.
Bây giờ, ta có vô vàn sự lựa chọn cho đồ uống mở đầu một ngày mới, cùng với hàng tá món ăn cho bữa sáng, và thông tin thì tràn ngập trên smartphone. Nhưng có khi nào, bạn ngồi lại, nghe bản hòa ca của vị đắng và vị ngọt bung nở nơi đầu lưỡi, hít hà hương cà phê thơm nồng và lặng nhìn dòng chảy cuộc sống đang lướt qua, để nhìn lại, để suy ngẫm, để thấy mình chậm lại, để cảm giác như mình đang sống, thêm một cuộc đời.//